Giã biệt tuổi thơ lên đường
đánh giặc
Hòa bình rồi tôi lại phải xa
quê
Đôi chân trần, bàn tay quen trận
mạc
Đã hết chiến tranh
Thời gian như thúc dục
Xây quê hương cho đất nước mạnh
giầu
Nay tóc trắng cả mái đầu
Mới cảm nhận được chùm dâu nơi
ngõ nhỏ...
Ấy là nơi tôi lớn lên ở đó
Mái nhà tranh núp dưới rặng
tre ngà
Ánh đèn dầu soi bóng mẹ cha
Làng yên ả dọc sông Trà uốn lượn
Sông quê tôi không nước to
sóng lớn
Mà lửng lờ nước triều xuống rồi
lên
Các anh chị ở lứa tuổi thanh
niên
Hát đối đáp trong đêm thanh
trăng sáng
Lũ trẻ chúng tôi lăng xăng khi
chạng vạng
Lại thi nhau té nước ở bến
Hàng
Cười ré lên khi một dòng ánh
sáng
Vẽ vòng cung của một đứa xa
hơn
Mùa lúa chín rơm phơi khắp ngõ
Lúa đầy sân cha mẹ vui sao
Tháng Mười đến bát cơm gạo mới
Vẫn thơm ngon đến tận bây giờ.
Khơi dậy lòng tôi bao kỷ niệm
tuổi thơ
Ngõ Nạ - Giếng Hào lều tranh
chợ Phủ
Cá dổi mỗi chiều bố chạy từ
Diêm phố
Mẹ đợi về bán cá buổi chợ hôm
Tuổi thơ tôi đến nay quên sao
được
Tiếng chuông chùa thong thả buổi
chiều buông
Ấm lòng người như xích lại gần
hơn
Đồng ngút ngát với hai mùa
khoai lúa
Quê hương ơi! luôn là điểm tựa
Tiếp bước tôi đi chan chứa ân
tình
Tóc đã bạc tôi mới lại thấy
mình
Như câu hát: tang tính tình một
thưở...
Lê Văn Thành
Nhà máy Xi măng Bỉm sơn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét